Trải lòng và đôi chút giới thiệu

Trải lòng: Truyện là về một thế giới do Tịch tưởng tượng ra….

Cuối cùng, cũng phải có một ngày tôi làm một bộ cho riêng mình, tôi lên ý tưởng và Pie viết, bạn build mí ý tưởng hoang đường của tôi ra và tạo nên một đoản truyện ngây thơ, và….. mang tính chẻ chow của chủ nhà, nên là hơi ngoo nha, truyện kỷ niệm 16 năm tuổi nghề (tuổi nghề hủ đó mọi người ơi), nên là… đọc vui thôi nhé.

Và vai trò của Na là viết H, bạn bị Tịch ảo ma ném mớ ý tưởng H tục tỉu…tôi tự thấy hơi có lỗi vì đây là lần đầu b đọc mí thể loại H nặng…

Ý tưởng mình cũng viết lâu rồi, nó hơi hướm lúc bản thân còn tuổi mộng mer…. Nên sẽ chẳng có gì mới, chỉ là đoạn tình cảm dễ thương và H….

Giới thiệu:

Chút giới thiệu về hai bạn nhỏ writer của Tịch

Các bạn có nhận commission write, nếu cả nhà quan tâm thì liên hệ fb: PieNa

[Kyreneres] Giới thiệu nhân vật

  • Sự ra đời và sức mạnh:

Eryk~

Sau một thời gian năng lượng hỗn độn hoàn chỉnh đầu tiên đã xuất hiện – Eryk, anh đặt nền móng cho các cá thể đầu tiên trên Kyreneres. Anh là vị Thần cai trị của hành tinh này, một sự xuất hiện báo hiệu sự sống không ngừng sinh sôi.

Sức mạnh thuần túy của anh có thể tăng cường khả năng sinh sôi của các sinh vật sống trên Kyreneres, tạo ra những cá thể tối ưu về mọi mặt, góp phần dựng nên một hành tinh có sự sống phát triển và có khả năng vượt xa các hành tinh khác trong vũ trụ.

  • Ngoại hình: 

Trong hình dạng khá giống với sinh vật con người, Eryk sở hữu một làn da trắng và cơ thể cực kỳ cân đối, tựa như chuẩn mực của vóc dáng đẹp đối với sinh vật này. 

Tuy vậy, mái tóc của anh lại mang một màu xanh lục riêng biệt mà chẳng sinh vật con người nào có. Cùng với khả năng hình thành nguồn sinh sôi ban sơ và vô tận, trên cổ Eryk cũng xuất hiện hai dấu lim vô cực chồng chéo lên nhau, tất cả chúng cùng hiện hữu trên cơ thể Eryk như những đặc trưng sẵn có của một vị Thần.

Vốn dĩ đặc trưng riêng trên người Eryk cũng chỉ vỏn vẹn như vậy. Thế nhưng trong một lần kiềm hãm sức mạnh bạo phát khó kiềm chế của Seren, đã khiến anh xuất hiện một vết sẹo dài dọc mắt trái. Anh cơ bản có thể triệt tiêu đi vết tích này, nhưng Eryk lại quyết định giữ nó như một lời nhắc nhở đến người em trai của mình, cũng như lời hứa giữa hai người.

  • Tính cách và tình yêu đối với hành tinh: 

Tuy là một sáng thế thần, nhưng bản thân Eryk lại muốn hòa nhập với sinh vật được gọi là “con người” ở đây, anh luôn cố gắng tìm hiểu và quan sát họ, xem đó như một phần thiết yếu đối với quá trình thúc đẩy sự phát triển hành tinh nhỏ này. 

Vốn mang bản năng của một vị Thần, thế nên các cảm xúc yêu, ghét, hờn, giận của con người, Eryk rất khó có thể khó có thể cảm nhận được, dù đã sống qua một khoảng thời gian rất lâu cùng họ. Ấy vậy nhưng anh chưa bao giờ thôi cái suy nghĩ muốn học những điều ấy, muốn dùng những việc này kết hợp với sức mạnh của mình để xây dựng nên một hành tinh tuyệt diệu.

Seren~

Sự ra đời và sức mạnh:

Sau khi nguồn gốc hỗn độn thứ nhất ra đời không lâu, thế giới bỗng xuất hiện các hiện tượng thiên tai, các cơn giông từ vũ trụ cũng cùng lúc ập tới: thiên thạch, bão tố, vòi rồng,… Đây cũng là lúc nguồn gốc hỗn độn thứ hai hình thành – Seren, vị thần của sự hủy diệt. Việc này cũng khiến cho những chuyển biến đầu tiên của Kyreneres có một trình tự mới, xây dựng cơ sở cho sự phát triển sơ khai.

Seren còn được hiểu là Serenity – tức lúc trời quang mây tạnh, sau cơn mưa giông, bầu trời trở nên trong xanh rực rỡ hơn cả. Thế nên cậu sở hữu cho mình khả năng tái tạo nguồn sống, đốc thúc mọi vật tiếp tục tiến hóa lên một cấp bậc cao hơn, mang lại cho hành tinh một quá trình đi lên tuần tự.

Ngoại hình:

Đặc điểm nhận dạng của Seren cũng mang một nét đặc trưng riêng biệt, khác với Eryk, Seren có một làn da rám nắng và chiều cao có phần thấp hơn so với anh. Hơn nữa, tóc cậu chính là một màu trắng thuần độc nhất.

Ngoài ra, vì năng lực hủy diệt và tiến hóa thế giới của mình, trên cơ thể Seren mang dấu ấn mặt trăng và mặt trời, đại diện cho sự phát triển lên cao của hành tinh bé nhỏ này.

Tính cách và tình yêu đối với hành tinh:

Hoàn toàn trái ngược với tình yêu sâu sắc với loài người như anh trai mình, Seren luôn đặt sự cao quý của mình lên đầu, xem thân phận của mình hoàn toàn tách biệt với vô số sinh vật có đời sống hữu hạn khác. Vậy nên việc Eryk muốn hoà lẫn với con người, đối với cậu đúng là một điều vô nghĩa.

Cũng bởi mang nhiệm vụ hủy diệt sinh linh qua mỗi thời kỳ để phát triển thế giới, nên việc Seren ra tay tàn sát lâu dần cũng trở thành một nghi thức tuần hoàn theo thời gian. Vì thế đôi lúc Seren lại vượt quá tầm kiểm soát đối với một nhiệm vụ trong tâm thức của mình, khiến Eryk phải là người ngăn cậu lại trước khi hành tinh chẳng còn một sinh vật mà anh đã dốc công nhào nặn nào.

Ấy vậy nên cái yêu của cậu đối với hành tinh này mới phần nào được kiểm soát, cũng giúp cho trách nhiệm và tính khí nóng nảy của cậu được cân bằng, qua mỗi lần đi dạo vòng quanh Kyreneres để tái tạo nguồn sống mới và đẩy nhanh sự tiến hóa của hành tinh.

Cả hai vị thần này đều hình thành từ một nguồn gốc, họ sinh ra để bổ trợ cùng nhau, họ ở cạnh nhau hình thành thế giới này, nên từ đầu họ coi nhau là anh em, cho đến khi…



[Kyreneres] Bắt đầu thế giới

Trong cái bóng tối mịt mù và u ám của vũ trụ, những luồng hỗn độn vô định vẫn đang dần xuất hiện, dù cho nó chỉ đang góp một phần nhỏ nhoi cho sự đổi thay trong không gian rộng lớn này.


Khi thời điểm phân chia nguồn năng lượng đến, không một thế lực nào quan tâm đến những hạt bụi nhỏ ấy, thì cũng là lúc hai nguồn gốc hỗn độn ban sơ lại vô tình tạo nên một hành tinh xinh đẹp – [Kyreneres]


Eryk và Seren – những vị Thần được hình thành từ sự hỗn loạn tại khởi nguyên của vũ trụ, họ là những viên “bụi lớn” quyết định thay đổi số phận cho một góc nhỏ trong vũ trụ bao la này.


Sự xuất hiện của họ chính là thứ khiến những câu chuyện về sức mạnh, về sự vĩnh hằng của vũ trụ có lời dẫn đầu, và nay bắt đầu được kể lại….

Chương 137: Hiện đại – phiên ngoại [ 5 ]

cuti 3

Edit: Tịch~

Nhan Cảnh Bạch có một chút ngẩn ra, hắn chậm rãi ngồi trên sô pha, khóe môi tiếu ý dần dần biến mất.

Nói không khiếp sợ là giả, lại cũng không có ngoài ý muốn quá lớn, từ khi hắn tại chung cư chính mình tỉnh lại, từ khi hắn biết Thạch Chi Hiên cũng đến thế giới này, trong lòng liền ẩn ẩn biết, có một số việc không thể tránh.

Tỷ như việc hắn chưa bao giờ nói với y về thân phận thực sự của mình, tỷ như việc bọn họ đã trải qua bao nhiêu thế giới cùng nhau, tỷ như việc đối phương vốn chỉ là một nhân vật trong sách.

Có lẽ nói ra sớm cũng tốt, ít nhất có thể tránh cho một ít hiểu lầm không cần thiết.

Nhan Cảnh Bạch kéo cằm, trầm tư chưa biết nên nói như thế nào.

Mà đúng lúc này, Thạch Chi Hiên như một con báo săn vậy, y không phát ra bất cứ thanh âm nào, lặng lẽ đi đến phía sau hắn, nửa người ghé vào trên sô pha, hai tay gắt gao ôm cổ hắn .

Một luồn khí nóng ướt phun bên tai hắn, Thạch Chi Hiên nheo mắt cười nói: “Như thế nào lại không nói lời nào? Bệ hạ không muốn giải thích cùng ta một chút sao?”

Nhan Cảnh Bạch sợ ngứa mà rụt rụt cổ, lại đưa tới một ngụm cắn trừng phạt , vành tai tê tê dại dại khiến hắn cảm thấy rùng người, hắn vỗ vỗ tay y, bất đắc dĩ nói: “Ngươi sợ đã tra ra không sai biệt lắm đi, còn muốn ta giải thích cái gì?”

“Ta muốn nghe ngài nói.” Thạch Chi Hiên lại cắn thêm một ngụm, lần này là cắn tại giữa cổ .

Nhan Cảnh Bạch không cần xem cũng biết, chỗ đó khẳng định đã xuất hiện một dấu vết hồng.

Hắn tạm dừng một lát, như là đang trầm tư muốn nói như thế nào, sau đó khi mà lúc Thạch Chi Hiên lại muốn cắn xuống một ngụm, rốt cuộc nói: “Nếu muốn kể đến thì đã thật lâu trước kia, cố sự rất dài nha–”

“Không quan hệ, chúng ta hiện tại có rất nhiều thời gian chậm rãi nói, ta rất có kiên nhẫn: ” Thạch Chi Hiên cười khẽ lên.

Y đều đã nói như vậy, Nhan Cảnh Bạch tự nhiên cũng không muốn giấu diếm.

Vì thế, về kiếp trước hắn là ảnh đế Nhan Cảnh Bạch, về việc hắn tử vong, cùng với một lần lại một lần luân hồi, hắn đều nói đi ra, có chính là sẽ có một chút Thạch Chi Hiên biết đến, sẽ có một chút việc y không biết , hai người không có bất cứ bí mật nào nữa.

Tuy rằng Nhan Cảnh Bạch nói đây là một rất dài cố sự, nhưng trên thực tế hắn chỉ dùng hơn mười phút liền kể xong một kiếp nhân sinh, vô luận là vất vả tuyệt vọng  hay là vinh diệu hi vọng,… đều bị hắn dùng một câu đơn giản khái quát nói ra.

Nói đến việc sau này, Thạch Chi Hiên khóe mắt trở nên mềm mại, thân mật liếm liếm đôi môi mỏng của hắn.

Nhan Cảnh Bạch ngậm lấy đầu lưỡi tinh tế của y hôn lên, sau đó nói tiếp: “Ngươi quả thật là nhân vật trong sách, ta đã từng ngốc qua vài thế giới kia, đều là những quyển sách ta từng hoặc xem qua võ hiệp tiểu thuyết, song vậy thì sao chứ? Cùng ta mà nói, kia vài thế giới những nhân vật đó đều là chân thật tồn tại qua , kia vài thế giới trên sách sử đều sẽ lưu lại tên của ta ! mà ngươi, Thạch Chi Hiên, ngươi chính là ngươi, là trẫm âu yếm chi nhân, là trẫm chiêu cáo thiên hạ sở phong vương hậu, ai cũng không thể sửa đổi ! trẫm không thể, ngươi càng không thể !”

Hắn đã thật lâu không có ở trước mặt hắn tự xưng qua trẫm , từ bọn họ tại Đại Đường ẩn cư sau, càng không có như thế trắng ra thản ngôn qua chính mình cảm tình, xưng hắn là âu yếm chi nhân, Thạch sư đại nhân nhộn nhạo , nhộn nhạo nhộn nhạo vì thế hắn liền áp lên đi.

Thân thân sờ sờ liếm liếm, hắn một bên bái Nhan Cảnh Bạch quần áo, một bên hừ nhẹ:“Bệ hạ lúc nào trở nên như vậy có thể nói , bổn tọa thích……”

Thon dài ngón tay mò lên đối phương cái mông, Nhan Cảnh Bạch thở dốc nói:“Tối hôm qua mới làm qua, còn đến?”

Thạch Chi Hiên thân mình có trong nháy mắt buộc chặt, sau đó hắn lại cúi đầu bái đối phương quần áo, bái hoàn đối phương bái chính mình , một bên bái một bên nói:“Đối với ta chỉ là một thư bổn trung nhân vật chuyện này ta còn là có chút không thoải mái , không thoải mái mà nói ta cũng rất muốn giết người, làm âu yếm chi nhân ngươi, có phải hay không hẳn là hảo hảo mà an ủi an ủi ta?”

Nhan Cảnh Bạch nhướn mày, hắn nhéo nhéo trong lòng bàn tay nhục cảm rất tốt địa phương, nói:“Ngươi muốn an ủi ta tự nhiên không ý kiến.” Tương phản, còn rất thích ý, chỉ là,“Ngươi không đau ?”

Thạch Chi Hiên nhếch miệng ba, lộ ra hai hàng chỉnh tề răng nanh, cúi người tại trên mặt hắn không nhẹ không nặng cắn một ngụm, Thạch Chi Hiên nói:“Ngươi khiến ta ở mặt trên, ta liền không cần đau .”

Nguyên lai là đánh phản công chú ý, Nhan Cảnh Bạch sửng sốt, vài thập niên , hắn thế nhưng còn chưa có chết tâm, làm sao được?

Quả thực là không thể nhẫn a !

Nhan Cảnh Bạch sắc mặt trầm ổn nhìn hắn tại chính mình trước ngực loạn liếm, hai tay dùng lực, tách mở đối phương cái mông, sau đó bên hông thẳng tắp, không có một điểm dự triệu liền trượt vào nào đó tiêu,, hồn sở tại.

Thình lình xảy ra xâm nhập khiến Thạch Chi Hiên kêu rên lên tiếng, kia một chút đau hắn hãn đều toát ra đến đây.

Nhan Cảnh Bạch bốc lên một luồng buông xuống tại chính mình trên người bạch phát, hơi mang khàn khàn nói:“Khiến ngươi ở mặt trên chính là……”

Thạch Chi Hiên muốn kháng nghị, đây là cái gì ở mặt trên, đáng tiếc đối phương thế công thậm mãnh, hai người gian tình,, sự rơi vào cảnh đẹp, hắn dần dần cái gì đều nói không ra đến ……

……

Hai không tiết tháo nhân ở nhà pha trộn một ngày, Thạch Chi Hiên ngại trên sô pha không thoải mái, liền khiêng nhân hồi trên lầu kia trương từ hắn đi đến hiện đại sau liền vẫn tối vừa lòng trên giường lớn, nếu trở về thời điểm có thể mang này nọ mà nói hắn là phi thường nguyện ý đem này trương giường mang đi .

Hướng Tín trở về coi như sớm, buổi chiều ba giờ bao lâu lái xe trở về biệt thự, không phải hắn nguyện ý trở về sớm như vậy, mà là thói quen , từ trong nhà vào ở một võ công kì cao cổ đại nhân sau, hắn mỗi ngày đều tất yếu buổi sáng làm xong bữa sáng lại đi, buổi chiều mua đồ ăn trở về làm bữa tối, quả thực so bất cứ một vị bảo mẫu đều làm hết phận sự.

Trước kia có không thời điểm tiến tửu ba uống uống tiểu tửu, phao phao muội chỉ tiểu tư tưởng không có, một ít bằng hữu hô to khó có thể tin tưởng, nhìn hắn ánh mắt tràn ngập trêu đùa, nói thẳng hắn khẳng định là trong nhà kim ốc tàng kiều , có không mà nói mang đi ra ngoài cho bọn họ xem xem, đừng luyến tiếc.

Mỗi lần bị người kia chuyện này giễu cợt thời điểm, hắn đều có cực khổ nói, nhà hắn bên trong cất giấu không phải cái gì mĩ nữ, mà là một thời khắc uy hiếp hắn tính mạng cổ đại đến Ma Vương hảo không hảo !

Mà từ ngày hôm qua bắt đầu, hắn khổ bức trình độ lại thượng một cấp bậc, bởi vì hắn muốn hầu hạ nhân từ một phát triển đến hai, vẫn là cổ đại hoàng đế !

Trên đời này còn có so với hắn càng khổ bức người sao? !

Hắn mở ra nhà mình đại môn, đuổi đi vài bước liền cảm giác khác thường, chậm rãi cúi đầu hướng mặt đất nhìn lại, một kiện hắc sắc trưởng tụ áo sơmi bị hắn dẫm dưới chân.

Hắn cẩn thận nhìn nhìn, lại nhìn nhìn, rốt cuộc nhận ra đó là buổi sáng Thạch Chi Hiên mặc quần áo, lại sau đó, hắn liền thấy được quần áo bị ném đầy đất phòng khách, góc tường phóng kia bồn hắn thích nhất bồn hoa, một điều tuyết trắng quần lót đang đón gió phấp phới……

Không cần tưởng đều biết, tại hắn buổi sáng rời đi sau, nơi này đến tột cùng phát sinh chuyện gì.

Hướng Tín sắc mặt đỏ bừng, đó là khí , hắn ở trong phòng khách dạo qua một vòng lại một vòng, cực lực khống chế được tưởng hướng trên lầu chạy *, hắn gắt gao nắm tay mình, ở trong lòng lặp lại nói cho chính mình, mạng nhỏ trọng yếu ! mạng nhỏ trọng yếu ! mặt trên ở là Đại Ma Vương, quý trọng sinh mệnh, rời xa hai lâu !

Lặp lại n biến sau, hắn rốt cuộc miễn cưỡng thu thập hảo vô cùng buồn bực tâm tình, bắt đầu tự mình động thủ sửa sang lại.

Không có biện pháp, lấy trên lầu kia hai vị đại gia thân phận, khẳng định là sẽ không chính mình động thủ thu thập , mà người giúp việc sớm liền tại Thạch Chi Hiên vào ở biệt thự ngày đó khởi liền tuyệt tích , hết thảy chỉ có thể chính hắn đến.

Đem từng kiện quần áo nhặt lên đến, nhét vào máy giặt, Hướng Tín xắn tay áo nhận mệnh vào phòng bếp, bắt đầu động thủ làm bữa tối.

Hắn niên thiếu xuất ngoại lưu học khi, hết thảy sinh hoạt thượng việc vặt đều là dựa vào chính mình, nấu cơm còn khó không ngã hắn, nhưng lại bị Thạch Chi Hiên cứng rắn buộc đi học hai chiêu, từ bắt đầu nhiều năm không làm mà có chút ngượng tay, đến bây giờ vô luận là chưng nấu sao đều có thể đến mấy thứ, tổng cộng dùng hắn mấy tháng thời gian, trong đó chua xót thống khổ nghĩ đến đều là lệ !

Thuần thục đem bài cốt rửa , cắt thành khối phóng trong nồi nấu, Hướng Tín tiếp bắt đầu thiết cà rốt ti, hắn động tác lưu sướng, đao công cũng không sai, miễn cưỡng tính thượng cảnh đẹp ý vui.

Nhan Cảnh Bạch vừa xuống lầu nhìn thấy chính là một màn này.

Khi hắn đi vào phòng bếp thời điểm, Hướng Tín mới phát hiện hắn, hắn hơi hơi sửng sốt, một lần nữa cúi đầu nói:“Lại đợi trong chốc lát, cơm còn chưa hảo.”

Nhan Cảnh Bạch gật gật đầu, thuận tiện hỏi một tiếng,“Muốn ta hỗ trợ sao?”

Hướng Tín nhanh chóng lắc đầu,“Không cần !” Đối phương nhưng là hoàng đế, tuy rằng không biết là nào triều đại , nhưng quả thật là hoàng đế, khiến hoàng đế hỗ trợ làm việc, hắn tổng cảm giác cổ lạnh lẽo .

Thấy hắn cự tuyệt, Nhan Cảnh Bạch cũng không kiên trì, hắn đổ một ly sữa, hơi hơi đun nóng, sau đó nói:“Thạch khanh hôm nay không dưới lâu dùng cơm, ngươi giúp ta nấu một ít chúc, đợi một hồi ta xuống dưới lấy.”

Một bên Hướng Tín thượng không kịp vì hắn theo lý thường nên mệnh lệnh tâm tắc, liền bị hắn trong lời nói để lộ ra đến tin tức cấp chấn ngốc !

Không có cách nào khác xuống lầu, chỉ có thể uống cháo, sẽ không là hắn tưởng cái kia ý tứ đi !

Nguyên lai như vậy cường hãn, thời khắc uy hiếp hắn mạng nhỏ Thạch sư đúng là phía dưới cái kia sao? !

Hướng Tín cảm giác có cái gì đặt ở hắn trên người gì đó “Lạch cạch” Một tiếng — nát !

“Đúng rồi,” Chạy tới phòng bếp cửa nhân tựa hồ nghĩ đến cái gì như vậy, đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người hỏi:“Phòng khách bên trong kia vài quần áo không thấy , là ngươi thu thập ?”

Hướng Tín thủ vừa trượt, thiếu chút nữa cắt tới tay chỉ, nhất trương tuấn lãng mặt đã cương thành hoá thạch, hắn cơ hồ là tưởng một đài rỉ sắt máy móc như vậy nhất điểm nhất điểm điểm hạ đầu.

“Vất vả .” Nhan Cảnh Bạch phảng phất thi ân như vậy nói như vậy một câu, sau đó trực tiếp quay đầu rời đi.

Lưu lại Hướng Tín thật lâu sau thật lâu sau, mới nhỏ giọng “Thảo” một tiếng, hướng tới trống rỗng hai lâu tiểu tiểu so một ngón giữa !

Ngày đó cơm chiều Thạch Chi Hiên thật đúng là không có xuống dưới ăn, thiếu một Ma Vương, nhiều một hoàng đế, Hướng Tín này bữa cơm ăn được cũng không so thường lui tới hảo bao nhiêu !

Thẳng đến ngày hôm sau buổi sáng, hắn mới gặp được từ trên lầu xuống dưới Thạch Chi Hiên.

Hắn vụng trộm ngắm vài lần, đối phương sắc mặt như thường, cùng thường lui tới không có bất đồng địa phương, thế nhưng, có lẽ hắn biết chuyện gì đó, tại đối mặt hắn thời điểm hắn trong lòng nhiều một điểm không được tự nhiên.

Dùng qua bữa sáng sau, Hướng Tín không có trực tiếp đi công ty, mà là ngồi ở Thạch Chi Hiên đối diện, cùng hắn đàm luận kịch bản.

Thạch Chi Hiên nhân vật cũng không tranh luận, mạng nhỏ bị người niết ở trong tay Hướng Tín không dám không từ, huống chi đối phương kỹ xảo biểu diễn rất tốt, bản nhân vô luận là diện mạo vẫn là tính cách, đều phù hợp hắn đối với này nhân vật tưởng tượng.

Thấy bọn họ thảo luận không sai, Nhan Cảnh Bạch bỗng nhiên ngắt lời nói:“Của ngươi nhân vật đều định hạ sao? Nếu không có mà nói ngươi cảm giác ta như thế nào?”

Hướng Tín kinh ngạc nhìn hắn, đường đường một hoàng đế đi diễn trò? Tổng cảm giác họa phong không quá đối

cuti 3

Edit: Tịch~

có vài cảnh nước thịt, cảnh báo truyện đam mỹ – BL không hợp gu thì next, xin đừng cay đắng

Nhan Cảnh Bạch có một chút ngẩn ra, hắn chậm rãi ngồi trên sô pha, khóe môi tiếu ý dần dần biến mất.

Nói không khiếp sợ là giả, lại cũng không có ngoài ý muốn quá lớn, từ khi hắn tại chung cư chính mình tỉnh lại, từ khi hắn biết Thạch Chi Hiên cũng đến thế giới này, trong lòng đã ẩn ẩn biết có một số việc không thể tránh.

Tỷ như việc hắn chưa bao giờ nói với y về thân phận thực sự của mình, tỷ như việc bọn họ đã trải qua bao nhiêu thế giới cùng nhau, tỷ như việc đối phương vốn chỉ là một nhân vật trong sách.

Có lẽ nói ra sớm cũng tốt, ít nhất có thể tránh cho một ít hiểu lầm không cần thiết.

Nhan Cảnh Bạch kéo cằm, trầm tư chưa biết nên nói như thế nào.

Mà đúng lúc này, Thạch Chi Hiên như một con báo săn vậy, y không phát ra bất cứ thanh âm nào, lặng lẽ đi đến phía sau hắn, nửa người ghé vào trên sô pha, hai tay gắt gao ôm cổ hắn .

Một luồn khí nóng ướt phun bên tai hắn, Thạch Chi Hiên nheo mắt cười nói: “Như thế nào lại không nói lời nào? Bệ hạ không muốn giải thích cùng ta một chút sao?”

Nhan Cảnh Bạch sợ ngứa mà rụt rụt cổ, lại đưa tới một ngụm cắn trừng phạt , vành tai tê tê dại dại khiến hắn cảm thấy rùng người, hắn vỗ vỗ tay y, bất đắc dĩ nói: “Ngươi sợ đã tra ra không sai biệt lắm đi, còn muốn ta giải thích cái gì?”

“Ta muốn nghe ngài nói.” Thạch Chi Hiên lại cắn thêm một ngụm, lần này là cắn tại giữa cổ .

Nhan Cảnh Bạch không cần xem cũng biết, chỗ đó khẳng định đã xuất hiện một vết hôn hồng nhạt.

Hắn tạm dừng một lát, như là đang trầm tư muốn nói như thế nào, sau đó, khi mà lúc Thạch Chi Hiên lại muốn cắn xuống một ngụm, rốt cuộc nói: “Nếu muốn kể đến thì đã thật lâu trước kia rồi, cố sự rất dài nha–”

“Không quan hệ, chúng ta hiện tại có rất nhiều thời gian chậm rãi nói, ta rất có kiên nhẫn. ” Thạch Chi Hiên cười khẽ lên.

Y đều đã nói như vậy, Nhan Cảnh Bạch tự nhiên cũng không muốn giấu diếm.

Vì thế, về việc kiếp trước hắn là ảnh đế Nhan Cảnh Bạch, về việc hắn tử vong, cùng với một lần lại một lần luân hồi, hắn đều nói đi ra, sẽ có một chút việc Thạch Chi Hiên biết đến, sẽ có một chút việc y không biết, nhưng hiện tại hai người đã không có bất cứ bí mật nào nữa.

Tuy rằng Nhan Cảnh Bạch nói đây là một cố sự rất dài, nhưng trên thực tế hắn chỉ dùng hơn mười phút liền đã kể xong một kiếp nhân sinh, vô luận là vất vả tuyệt vọng hay là vinh diệu hi vọng,… đều bị hắn dùng một câu đơn giản khái quát nói ra.

Nói đến việc sau này, Thạch Chi Hiên khóe mắt trở nên mềm mại, thân mật liếm liếm đôi môi mỏng của hắn.

Nhan Cảnh Bạch ngậm lấy đầu lưỡi tinh tế của y hôn lên, sau đó nói tiếp: “Ngươi quả thật là nhân vật trong sách, ta đã từng ngốc qua vài thế giới kia, đều là những quyển sách ta từng hoặc xem qua – tiểu thuyết võ hiệp, song vậy thì sao chứ? Với ta mà nói, vài thế giới đó, những nhân vật đó đều là chân thật tồn tại, sử sách đều sẽ lưu lại tên của ta! Mà ngươi, Thạch Chi Hiên, ngươi chính là ngươi, là người bên gối của trẫm, là người trẫm đã chiêu cáo khắp thiên hạ phong là vương hậu, ai cũng không thể sửa đổi ! Trẫm không thể, ngươi lại càng không thể !”

Hắn đã thật lâu không có ở trước mặt y tự xưng qua trẫm, từ khi bọn họ tại Đại Đường ẩn cư, càng không có thổ lộ trắng trợn, xưng y là người bên gối, Thạch sư đại nhân trong lòng trở nên nhộn nhạo, nhộn nhạo nhộn nhạo…. vì thế y liền áp lên.

Thân thân sờ sờ liếm liếm, y một bên cởi quần áo Nhan Cảnh Bạch, một bên hừ nhẹ: “Bệ hạ từ lúc nào trở nên như vậy, bổn tọa thích……”

Từng ngón tay thon dài mò lên mông đối phương, Nhan Cảnh Bạch thở dốc nói: “Tối hôm qua mới làm qua, còn muốn?”

Thạch Chi Hiên thân mình trong nháy mắt buộc chặt, sau đó y lại cúi đầu cởi quần áo đối phương, sau khi cởi cho đối phương xong liền cởi chính mình , một bên cởi một bên nói: “Đối với việc ta chỉ là một nhân vật được viết đến trong sách…. Việc này khiến trong lòng ta có chút không thoải máu, khi ta không thoải mái lại rất muốn giết người, làm người bên gối, ngài có phải hay không nên an ủi ta một chút chứ nhỉ?”

Nhan Cảnh Bạch nhướn mày, hắn nhéo nhéo phần thịt non mịn của đối phương trong lòng bàn tay, nói: “Ngươi muốn an ủi ta tất nhiên không ý kiến.” Tương phản, còn rất thích ý, chỉ là: “Ngươi không đau ?”

Thạch Chi Hiên khẽ nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng nanh chỉnh tề, cúi người tại trên mặt hắn không nhẹ không nặng cắn một ngụm, Thạch Chi Hiên nói: “Ngài để ta ở mặt trên, ta liền không còn đau nữa .”

Nguyên lai là muốn phản công sao, Nhan Cảnh Bạch sửng sốt, vài thập niên , y thế nhưng còn chưa có chết tâm, làm sao đây?

Quả thực là không thể nhẫn a !

Nhan Cảnh Bạch sắc mặt trầm ổn ngẩn mặt nhìn y ở trước ngực mình loạn liếm, hai tay dùng lực, tách mở mông đối phương đang ngồi trên người mình, sau đó bên hông dứt khoát, không có một chút dấu hiệu báo trước nào mà thẳng táp trượt vào bên trong nơi ấm áp, tiêu hồn của y…

Bất thình lình bị nhục căn của hắn xâm nhập khiến Thạch Chi Hiên khẽ kêu rên lên một tiếng…

Nhan Cảnh Bạch nâng tay nhẹ nắm lên một phần tóc trắng muốt của y, trong giọng có chút khàn khàn nói :“Để ngươi ở mặt trên nhé……”

Thạch Chi Hiên muốn kháng nghị, đây là ở mặt trên cái gì hả, đáng tiếc đối phương thế công càng lúc càng trở nên sâu, càng lúc càng trở nên mạnh hơn, hai người, gian tình, cảnh đẹp, y dần dần chìm đắm sâu vào điên loạn của hắn mà không thốt nên lời…

……

Hai kẻ không tiết tháo ở nhà pha trộn một ngày, Thạch Chi Hiên ngại làm trên sô pha không thoải mái, liền khiêng lên giường lớn, nếu trở về mà có thể mang này nọ, y phi thường muốn đem theo chiếc giường này.

.

.

Hướng Tín trở về coi như sớm, buổi chiều ba giờ đã lái xe trở về biệt thự, không phải gã nguyện ý trở về sớm như vậy, mà là thói quen, từ khi trong nhà có một tuyệt thế cao nhân ở, gã mỗi ngày đều  phải làm xong bữa sáng lại đi, buổi chiều mua đồ ăn trở về làm bữa tối, quả thực so bất cứ một vị bảo mẫu đều có thể nói là đã làm hết phận sự.

Trước kia, hắn không có thời gian rảnh để đi uống rượu, cho dù hẹn hò một vài cô gái xinh xắn trước giờ đều không có… Bạn bè gã còn chọc gã có phải đang kim ốc tàng kiều, sao không mang ra giới thiệu cho mọi người.

Mỗi lần bị người kia chuyện này giễu cợt, gã đều có cực khổ khó nói, nhà hắn bên trong cất giấu không phải mĩ nữ gì, mà là một đại ma vương đến từ cổ đại thời thời khắc khắc đều có thể uy hiếp tính mạng đó !

Mà từ ngày hôm qua bắt đầu, sự khổ bức của gã lại tăng thêm một cấp bậc, bởi vì người gã cần hầu hạ đã phát sinh thêm hai không còn là một, mà người nọ còn là hoàng đế thời ổ đại!

Trên đời này còn có kẻ so với hắn càng khổ hơn không hả? !

Khi gã mở cửa nhà mình, mới đi vài bước liền cảm giác khác thường, chậm rãi cúi đầu, dưới mặt đất, một kiện áo sơ mi bị mình giẫm lên

Gã cẩn thận nhìn nhìn, lại nhìn nhìn, rốt cuộc nhận ra đó là  quần áo Thạch Chi Hiên mặc sáng nay, lại sau đó, gã lại liền thấy được quần áo bị ném đầy đất trong phòng khách, góc tường, bồn  hoa mà bản thân thích nhất, một chiếc quần lót trắng phau đang đón gió phấp phới bay bay……

Không cần nói đều biết sau khi buổi sáng gã rời đi, nơi này đến tột đã cùng phát sinh chuyện gì.

Hướng Tín sắc mặt đỏ bừng, đó là khí bản thân ở trong phòng khách dạo qua một vòng lại một vòng, cực lực khống chế ý muốn chạy lên trên lầu, gắt gao nắm tay mình, ở trong lòng lặp đi lậo lại nói cho chính mình: mạng nhỏ trọng yếu ! mạng nhỏ trọng yếu ! Trên lầu có Đại Ma Vương, quý trọng sinh mệnh, rời xa lâu hai!

Lặp lại n lần, gã rốt cuộc miễn cưỡng thu thập tốt tâm trạng, bắt đầu tự mình động thủ sửa sang lại nhà mình.

Không có biện pháp, lấy thân phận hai vị ở  lầu trên, khẳng định sẽ không tự động dọn dẹp , mà người giúp việc ngay khi Thạch Chi Hiên vào ở đã nghỉ việc , hết thảy chỉ có thể chính gã đến.

Đem từng kiện quần áo nhặt lên, nhét vào máy giặt, Hướng Tín xắn tay áo nhận mệnh vào phòng bếp, bắt đầu động thủ làm bữa tối. (Tịch: móa sao tội dữ dị chời)

Gã khi còn niên thiếu đã xuất ngoại du học, hết thảy sinh hoạt, việc vặt đều là dựa vào chính mình, nấu cơm còn không làm khó gã, nhưng lại bị Thạch Chi Hiên cứng rắn buộc nấu ăn, đã nhiều năm không làm giờ có chút ngượng tay, đến hiện tại vô luận là chưng nấu xào nướng gã đều thuần thục, tổng cộng dùng vài tháng chua xót thống khổ để luyện tay nghề, thực sự muốn khóc quá!

Thuần thục đem xương rửa , cắt thành khối thả vào nồi, Hướng Tín bắt đầu cắt cà rốt, động tác gã lưu sướng, miễn cưỡng được tính là cảnh đẹp ý vui.

Nhan Cảnh Bạch vừa xuống lầu nhìn thấy chính là một màn này.

Khi đi vào phòng bếp, Hướng Tín mới phát hiện hắn, gã hơi hơi sửng sốt, một lần nữa cúi đầu nói: “Xin đợi trong chốc lát, cơm còn chưa xong”

Nhan Cảnh Bạch gật gật đầu, thuận tiện hỏi một tiếng: “Muốn ta hỗ trợ không?”

Hướng Tín nhanh chóng lắc đầu: “Không cần !” Đối phương là hoàng đế, tuy rằng không biết là triều đại nào, nhưng quả thật y là hoàng đế, bắt hoàng đế hỗ trợ nấu cơm, gã có cảm giác cổ lạnh lẽo .

Thấy gã cự tuyệt, Nhan Cảnh Bạch cũng không kiên trì, hắn đổ một ly sữa, hơi hơi đun nóng, sau đó nói: “Thạch khanh hôm nay không xuống lầu dùng cơm, ngươi giúp ta nấu một ít chúc, đợi một hồi ta xuống dưới lấy.”

Một bên Hướng Tín nhận mệnh lệnh, một bên đã bị tin tức hắn nói ra để lộ tin tức khiến gã ngây ngốc !

Không có cách nào khác xuống lầu, chỉ có thể uống chúc, sẽ không là điều mà hã tưởng cái kia chứ hả !

Nguyên lai nhân vật cường hãn như vật, người mà thời khắc uy hiếp mạng nhỏ của gã – Thạch sư đúng là ở phía dưới sao? ! (Tịch: t hiểu )

Hướng Tín cảm giác có cái gì đặt ở bên trong người vang lên một tiếng: “Lạch cạch” Một tiếng — nát !

“Đúng rồi.” Đói phương vừa ra đến cửa bếp, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người hỏi: “Phòng khách có vài kiện quần áo không thấy, là ngươi thu thập ?”

Hướng Tín tay vừa trượt, thiếu chút nữa cắt đôi ngón tay, mặt đã cương thành hoá thạch, gã như biến thành robot mà chầm chậm gật đầu.

“Vất vả .” Nhan Cảnh Bạch phảng phất như ban ân nói như một câu, sau đó trực tiếp quay đầu rời đi.

Lưu lại Hướng Tín thật lâu sau thật lâu sau, mới nhỏ giọng “đụ” một tiếng, hướng tới lầu hai giơ một ngón giữa !

Ngày đó cơm chiều Thạch Chi Hiên thật đúng là không có xuống dưới ăn, thiếu một Ma Vương, nhiều thêm một vị hoàng đế, Hướng Tín bữa cơm này ăn được cũng tốt hơn thường bao nhiêu.

Thẳng đến ngày hôm sau buổi sáng, mới gặp được Thạch Chi Hiên đang từ trên lầu xuống dưới.

Gã vụng trộm ngắm y vài lần, đối phương sắc mặt như thường, không có bất đồng nào khác lạ, thế nhưng, có lẽ trong lòng gã đã biết chuyện gì đó, khi đối mặt y gã có chút không được tự nhiên.

Dùng qua bữa sáng, Hướng Tín không có trực tiếp đi công ty, mà là ngồi ở đối diện Thạch Chi Hiên, cùng y đàm luận kịch bản.

Thấy bọn họ thảo luận không sai, Nhan Cảnh Bạch bỗng nhiên ngắt lời nói: “Diễn viên của ngươi đều đã được quyết định sao? Nếu còn chưa ngươi cảm giác ta như thế nào?”

Hướng Tín kinh ngạc nhìn hắn, đường đường một hoàng đế đi diễn trò? Tổng có cảm giác không chân thực, tuy rằng đối hiện tại thân thể ban đầu chính là diễn viên.

Khóe môi gã vi trừu, nói: “Quả thật còn có vài nhân vật chưa được quyết định, bệ…… Ngài muốn diễn ai?”’

Nhan Cảnh Bạch sờ cằm nói: “Tùy đế Dương Quảng thế nào? !”

Tác giả có lời muốn nói: : Càng viết càng dài, ta đã tuyệt vọng, tân văn phải làm thế nào thở dài ~

Chương 136: Hiện đại phiên ngoại [ 4 ]

c 3

Edit: Tịch~

Tà Vương đại nhân mang theo bảo mẫu ngàn dặm tìm phu, kết quả đương nhiên là tìm không tha, khi hắn cùng Hướng Tín đuổi tới nhà Nhan Cảnh Bạch tại Tiểu Thành, nhìn đến chính là đại môn đóng chặt.

Căn cứ tin tức Hướng Tín tìm hiểu, chủ nhân mấy ngày hôm trước đã ly khai, đi về đâu thì chưa biết.

Nói không uể oải là gạt người , dù sao cũng là thật vất vả mới thám thính đến nhà Nhan Cảnh Bạch, Thạch Chi Hiên cũng biết, đối phương khẳng định là đi tìm chính mình , hai người liền như vậy ngạnh sinh sinh bỏ lỡ.

May mà lẫn nhau đều đã biết đối phương tồn tại, dù có thế nào một ngày nào đó sẽ nhìn thấy , Thạch Chi Hiên nhíu mày rất nhiều  nhưng cũng là sẽ không đặc biệt nôn nóng.

Trở về, Thạch Chi Hiên cơ hồ là chân không ra khỏi nhà, toàn tâm toàn ý chờ đợi. Y diễn nhân vật trên mạng internet trở nên hồng, vốn nên thừa dịp thắng truy kích tiến thêm một bước tăng lên danh khí, đổi bất cứ người nào đều là một khó được cơ hội, nhưng y chính là Thạch Chi Hiên – Tà Vương đại nhân là loại nào nhân vật, nếu không phải vì tìm người, y lúc trước căn bản là sẽ không làm con hát.

Tuy rằng nơi này diễn viên cùng con hát là hai khái niệm khác nhau, đãi ngộ càng là một trời một vực, nhưng y lại cũng không thích diễn trò.

Thế giới này rất thú vị, có rất nhiều thứ y chưa bao giờ xem qua, có lẽ sau ljo hai người gặp nhau, bọn họ có thể ở đây định cư vài năm? !

Thạch Chi Hiên cự tuyệt sở hữu thông cáo phiến ước, điều này làm cho Từ Ân tiếc hận, đây chính là nàng vì hắn cực lực tranh thủ đến, mà Hướng Tín lại là một bộ sớm biết sẽ như vậy, đối phương tiến giới giải trí chỉ là vì tìm người, hiện tại người cần tìm đã có manh mối y tự nhiên sẽ không lại diễn xuất.

Đối với điều này, Hướng Tín vẫn là có chút tiếc nuối , làm một đạo diễn tốt, hắn biết chỉ có diễn viên tài năng  mới có thể quay chụp ra tác phẩm tốt, mà Thạch Chi Hiên kỹ xảo biểu diễn lại phi thường tốt , đáng tiếc đối phương quá mức hung tàn.

Tuy rằng tiếc nuối, nhưng nếu đối phương đã quyết định hắn cũng không dám cường ép, cũng không không còn cần mạng nhỏ này nữa nha, hơn nữa phim mới đã công chiếu, thành tích như thế nào phòng bán vé ra sao liền không phải chuyện đạo diễn cần bận tâm, điều hắn đã thực hiện sé không lo lắng, có thể nói trong lúc làm việc hắn đã sử dụng toàn bộ tinh lực vào trong tác phẩm đi.

Sau đó một thời gian ngẫu nhiên Thạch Chi Hiên tại phòng khách, trên sô pha thấy được một kịch bản tên là [ Đại Đường song long ]……

Tà Vương đại nhân đem chính mình nhốt trong phòng chỉnh chỉnh một ngày, dùng chính mình khả năng vừa nắm giữ trụ cột trên máy tính, thẳng đến hừng đông mới ra khỏi phòng gian.

Khi y như thường lui tới như vậy ngồi ở bên cạnh bàn ăn bữa sáng, vẻ mặt bình tĩnh, không có dấu vết một đêm mất ngủ, nhưng Hướng Tín không biết sao, đột nhiên trên người lại thấy một trận rét run.

Hai người này ăn bữa sáng so dĩ vãng càng thêm trầm mặc.

Sau khi cơm nước xong, Hướng Tín tự động tự phát thu thập bát đũa, từ điểm đó mà nói, Thạch Chi Hiên đối với đối phương điều giáo phi thường thành công.

Dòng nước ào ào chảy xuôi, trước kia đều là ngồi trên sô pha đảm đương đại gia Thạch Chi Hiên ôm cánh tay tựa vào cửa, y thản nhiên nói: “Kịch bản mới của ngươi [ Đại Đường song long ] kia, ta muốn diễn Thạch Chi Hiên.”

Hướng Tín tay vừa trượt, thiếu chút nữa cầm chén ngã, hắn quay đầu, kinh ngạc nhìn đối phương, nói: “Ngài không phải không muốn đóng phim sao?”

“Lần này bất đồng.” Y chỉ nói đơn giản một câu.

Hướng Tín nghi hoặc càng sâu, nơi nào bất đồng ? Chỉ là trước kia một bộ kinh điển võ hiệp tiểu thuyết mà thôi, TV liền phục chế qua hai lần, mà hắn muốn dùng điện ảnh đem nó lại một lần nữa xây dựng, không nghĩ tới lại đưa tới hứng thú của người này.

“Không thể? !” Thạch Chi Hiên nhíu mày: “Ta là người thích hợp diễn nhân vật này nhất.” Vốn là chính mình, y không thích hợp sao được !

Thạch Chi Hiên tuy rằng hiện tại như là tại hỏi ý hắn, nhưng ngữ khí lại là không thể nghi ngờ, ánh mắt nhìn hắn giống như đang nói: Ngươi dám cự tuyệt sao? Dám cự tuyệt ta liền giết ngươi !

Đại danh đỉnh đỉnh kim bài đạo diễn lại phải chịu khổ trấn áp, một điểm khả năng đều không có.

Không thể phản kháng, hắn chỉ có thể cam chịu nghĩ người này diện mạo tính cách lại là phi thường phù hợp ‘Thạch Chi Hiên’ hình tượng, để y diễn mà nói cũng không tính chịu thiệt là gì? !

Sự kiện này liền như vậy khoái trá quyết định !

Thạch Chi Hiên bên này gợn sóng, Nhan Cảnh Bạch tự nhiên là không biết , hắn sau khi biết được tin tức vương hậu nhà mình, liền thu thập hành lý vội vã hướng bên này chạy, sau đó cửa công ty bị ngăn cản,

Thiên Hải giải trí tại quốc nội phi thường có danh tiếng , kì hạ nghệ nhân vô số, càng là [ phi ngô kiếm ] đầu tư, Nhan Cảnh Bạch tới nơi này chính là muốn nghe được một chút tin tức vương hậu nhà mình, không nghĩ tới lại ăn bế môn canh.

Sở dĩ sẽ như vậy liền không thể không nói đến một chút thân phân Hướng Tín, hắn không chỉ có danh bài đạo diễn, cũng là cổ đông lớn nhất Thiên Hải,điển hình Vương lão ngũ, sở hữu hiện đại ngôn tình thuần ái tiểu thuyết nam chủ, trên người nạm vàng lòe lòe phát quang đó nhaa !

Người hắn muốn che chở những người khác tự nhiên cũng không dám đắc tội, hơn nữa Thạch Chi Hiên cũng thực thần bí, trừ phi tất yếu cũng không xuất hiện ở trước mặt người khác, này cũng gia tăng độ khó tìm kiếm của Nhan Cảnh Bạch.

Trở lại nhà khách, Nhan Cảnh Bạch bật cười, hắn có bao nhiêu lâu không có gặp đãi ngộ như vậy, cảm giác còn rất mới mẻ.

Lật ra áo ngủ, hắn tắm rửa, vừa rót ly rượu đỏ, từ trên cao nhìn xuống xa xa, ngũ quang thập sắc đèn nê ông, chuông cửa liền vang .

Hắn mở cửa, tuổi trẻ anh tuấn thanh niên mang theo một ít xem kỹ nhìn hắn, sau đó khách khí nói: “Nhan Cảnh Bạch tiên sinh?”

Nhan Cảnh Bạch nhướn mày:  “Vâng.”

Thanh niên thò tay: “Ta là Hướng Tín, nói vậy ngươi hẳn nhận thức Thạch tiên sinh.”

Bắt tay là lễ tiết hắn đã rất nhiều năm không làm, ngược lại có chút không quen, nhưng đối phương một câu Thạch tiên sinh hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

“Đạo diễn Hướng Tín.” Nhan Cảnh Bạch cùng gã bắt tay, sau đó nói: “Y ở đâu?”

Hướng Tín gật đầu, thối lui một bước nói: “Xin theo ta.”

Nhan Cảnh Bạch biết thân phận của người này, cũng không hoài nghi, trực tiếp đổi một bộ quần áo cùng gã rời đi.

Đi xe nửa giờ, dọc theo đường đi Hướng Tín thường thường vụng trộm đánh giá hắn một phen, nói không hiếu kỳ là giả, từ khi biết Thạch Chi Hiên muốn tìm người chính là đối phương, bản thân cố ý tìm hiểu qua Nhan Cảnh Bạch .

Mười lăm tuổi xuất đạo, hai mươi lăm tuổi nhân khí trượt không phanh, sau đó bán thoái ẩn, tại cạnh tranh kịch liệt, trong giới giải trí thật sự không tính là nhân vật phi thường gì, nhiều nhất cũng chính là diễn một vài vai thần tượng, ngôi sao, ngay cả màn hình lớn đều không có đóng qua, đến tột cùng có cái gì đặc thù chỗ khiến người nọ biến sắc, nhất định muốn nhất định phải tìm đến?

Hướng Tín không phải không muốn quanh co lòng vòng, từ hắn thám thính một ít tin tức, nhưng người này nhân trầm mặc, hơn nữa không biết có phải hay không ảo giác, cảm giác như người ở bên cạnh có một loại khí chất uy nghiêm khó tả. Cùng giống với khí thế của vị đang ở trong nhà kia, nhưng cũng có chút không rõ ràng.

Một đường trầm mặc xấu hổ trở lại chỗ ở, Hướng Tín vừa mở cửa biệt thự, liền cảm giác tiếng gió đập vào mặt, một đạo hắc ảnh ở trước mặt thoảng qua, tốc độ mau kinh người, mắt thường không thể bắt giữ.

Chờ hắn chớp mắt, thấy rõ ràng tình cảnh bên cạnh, hắn lại giật mình.

Hai thân cao không sai biệt lắm, hai nam nhân tướng mạo đồng dạng tuấn mỹ đang gắt gao ôm lấy nhau.

Cái người kia lấy phương thức của phim ma xuất hiện, lại uy hiếp hắn, mệnh lệnh hắn, đem hắn như bảo mẫu sai sử -bạch phát nam nhân, giờ phút này lại đầy mặt nhu tình mật ý, đôi mắt sâu không lường được hiện tại trở nên sáng long lanh , cơ hồ có thể chảy ra nước..

Này thật sự là cái người dọa hắn chết khiếp không vậy, cái người mà bản thân một điểm cũng không dám đắc tội, chỉ sợ y đem mình chém thành hai nửa  ! (chém)

Mà điều càng làm cho gã khiếp sợ còn ở phía sau, chỉ thấy nam nhân mỏng manh thần hơi hơi khởi động, dùng thanh âm nhu gấp mười khi nói chuyện với mình, hô một tiếng: “Bệ hạ……”

Bệ hạ…… Bệ hạ……

Hướng Tín cứng lại rồi, gã gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trên mặt mang theo thản nhiên tiếu ý, đang nói cái gì đó.

Có lẽ là hắn tầm mắt rất nóng bỏng , Thạch Chi Hiên không vui quét mắt nhìn gã một thoáng, sau đó một phen ôm chặt Nhan Cảnh Bạch, như một cơn gió biến mất tại chỗ.

“Đêm nay không cho phép bước lên hai lâu một bước !”

Thanh âm cảnh cáo truyền đến, khiến Hướng Tín rốt cuộc phục hồi tinh thần.

Khóe môi hắn run rẩy, rất muốn chạy đi lên hét lớn một tiếng, đây là nhà của tôi ! Đây là phòng ở của tôi mà à à à à !

Quản các ngươi có là hoàng đế hay là võ lâm cao thủ, không cho ở trong phòng ta làm mí cái việc không cho người nhìn aaaaa! (Tịch: e nhìn ạ)

Nhưng là chân vừa nâng lên chân cũng như thế nào cũng không bước xuống một bước, nhún vai, không thể không thừa nhận bản thân không dám !

Này một đêm, trên lầu tràn ngập ý xuân, ý ấm áp, Hướng Tín lại ngủ một đêm sô pha, buổi sáng eo đau lưng đau.

Nhìn hai cái kẻ tinh thần sáng láng, tay nắm cùng đi xuống lầu, hắn cơ hồ muốn hộc máu.

Nhưng sự thật chứng minh, này còn không phải thảm thiết nhất, gã phải kéo cái lưng đau mỏi eo vào phòng bếp, làm bữa sáng cho hai vị đại gia mới càng thêm thảm đạm.

Hắn hiện tại nào còn bóng dáng vương lão ngũ, quả thực chính là vú bà nấu cơm tiêu chuẩn mà..

Cuối cùng khi Nhan Cảnh Bạch đi vào.

Hướng Tín một bên nấu cháo, một bên nhìn trộm người nào đó đang chuẩn bị sữa đậu nành, thử nói: “Các ngươi đêm qua khụ khụ, bạn cũ gặp lại, trò chuyện thật sự khoái trá đi.”

Nhan Cảnh Bạch gợi lên một tia cười, nói: “Quả thật không sai, đạ tạ sự chiến cố của ngươi dành cho vương hậu nhà ta.”

“Vương,.. vương hậu ! !” Hướng Tín lộ vẻ khiếp sợ không chút nào che giấu, sau đó không cẩn thận, bị sạc nước miếng chính mình , cúi lưng ho vài cái to.

Nhan Cảnh Bạch khẽ nhíu mày, sau đó đem hắn lôi kéo rời đi kia nồi cháo, nói: “Cẩn thận một ít, đừng làm hỏng chúc.” Vương hậu nhà hắn tối hôm qua thực vất vả, không thể đói bụng.

Hướng Tín sắc mặt đỏ lên, lúc này thực sự nghẹn.

Một bữa điểm tâm tuy rằng không khí có chút cổ quái, nhưng vẫn tính là bình tĩnh.

Đến cuối cùng, Hướng Tín vẫn là không có nhịn xuống hỏi: “Ngài là hoàng đế triều đại? Theo ta được biết trên lịch sử chưa từng có qua chân chính nam hoàng hậu .” Nhưng lại võ công cao biến thái !

Nhan Cảnh Bạch bình tĩnh mỉm cười, không đáp lại, mà Thạch Chi Hiên lại buông đũa, ngẩng đầu nhìn hắn.

Thấy vậy, Hướng Tín nháy mắt vẫy tay, khô cằn cười nói: “Kỳ thật ta cũng không nhất định phải biết đến.”

Hắn đứng lên, cước bộ không ngừng hướng cửa đi, vừa đi vừa nói: “Cái kia ta hôm nay có chuyện muốn đi công ty, liền không quấy rầy các ngươi thân cận, ngươi đừng quên xem kịch bản, qua vài ngày liền sẽ quay chụp .” Hắn liên khí đều không có suyễn nói một hơi, sau mở cửa đi ra ngoài.

Trùng hợp là hắn nữ trợ lý vừa vặn muốn vào, hai người mặt đối mặt, chạm vừa vặn, không đợi nàng đến ngày một lần đối nam thần phát hoa si, liền bị Hướng Tín một phen lôi đi .

Đại môn phanh một chút đóng lại, Nhan Cảnh Bạch nhướn mày hỏi: “Kịch bản là sao thế này? Chẳng lẽ ngươi diễn trò lại diễn nghiện, tính toán chuyên môn làm diễn viên ?”

Nghe đến câu này Thạch Chi Hiên nháy mắt nở nụ cười, cái kia cười thật sự không thể ngôn thuyết, Nhan Cảnh Bạch bỗng nhiên liền cảm giác có chút không ổn.

Quả nhiên, ngay sau đó hắn liền nghe Thạch Chi Hiên đến gần bên tai hắn nói: “Ta không tính toán làm diễn viên, nhưng kịch bản rất lạ lùng, bên trong cũng có một Thạch Chi Hiên đó !”

Tác giả có lời muốn nói: Ta rõ ràng tưởng tam chương nội kết thúc như thế nào sẽ biến thành như vậy, thở dài ~

Tịch: ta quá siêu, cơ mà Hán tự hơi nhiều…mỏi lưng quá…Thạch sư thì có lý do để mỏi eo, chứ tôi thì như Hướng Tín, ăn đường mỏi mệt

Chương 135: Hiện đại phiên ngoại [ 3 ]

cuti 2

Edit: Tịch~ và (?)

Hướng Tín suy nghĩ cả nửa ngày tới đây mới hiểu được, nam nhân trong TV chỉ cột một búi tóc trên đầu, là một Hoàng đế đầy thâm tình chân thành.

Nhìn vẻ mặt y, ánh mắt không giống như đang xem một người xa lạ.

Hướng Tín cả kinh, còn chưa chờ hắn mở miệng nói chuyện, Từ Ân ở bên liền lên tiếng .

Làm lộ ra con mắt hoa si, nàng đương nhiên là vô cùng vui vẻ trả lời bất cứ câu hỏi nào mà Thạch Chi Hiên đưa ra, chỉ nghe nàng nói: “Đó là [ thâm cung bí sử ] nam chính Lý hoàng đế, cùng nữ chủ yêu tới yêu lui, ngược tới ngược lui mười mấy năm, cuối cùng kết quả cũng HE! Ngươi thích bộ phim truyền hình này? Ta có thể mua đến tặng cho ngươi .”

Từ góc độ của Hướng Tín có thể nhìn thấy ánh mắt Từ Ân tràn đầy ngôi sao lấp lánh, hắn sờ sờ bóp trán, cảm giác nàng thật sự là hết thuốc chữa.

Thạch Chi Hiên mím môi, nói :“Ta muốn biết danh tính thật của hắn!”

Ách…… Từ Ân nghẹn lời, cẩn thận nhìn màn hình nhìn trong chốc lát, mới nói: “Nhìn… quả thật nhìn quen mắt, chính là một chốc nghĩ không ra là ai .”

Vừa nói, nàng đem tầm mắt chuyển hướng Hướng Tín, thanh niên nhấc tay: “Đừng tới hỏi ta, cũng không phải cái gì đỏ đến phát tím đại bài(*), trong giới nhiều người như vậy, ta như thế nào biết hắn là ai? !”

(đỏ tới phát tím đại bài : ý là nổi tiếng đến mức ai cũng biết tới)

Lúc này cảnh tượng chuyển hoán (thay đổi), trên màn huỳnh quang đã không thân ảnh của Hoàng đế có búi tóc trên đầu, Thạch Chi Hiên sắc mặt khó coi, trên người hàn khí ứa ra.

Từ Ân nhanh chóng từ trong bao lấy di động ra, sau đó ba ba ba đánh vài chữ, bọn họ muốn biết đến tin tức liền nhảy đi ra.

“Người diễn vai Hoàng đế gọi Nhan Cảnh Bạch, vài năm trước ở trong truyền hình một đường thành danh, nhưng gần vài năm phong độ xuống dốc lợi hại, hai năm trước cùng công ty trù tính giải ước, đã thoát ra khỏi giới giải trí .”

Nhan Cảnh Bạch……

Quả nhiên là bệ hạ.

Thạch Chi Hiên từ lúc bắt đầu xuất hiện ở thế giới này trái tim táo bạo dần dần bình tĩnh trở lại, khóe môi y gợi lên một nụ cười, khiến ánh mắt Từ Ân tỏa sáng, làm Hướng Tín rốt cuộc xác định, này đột nhiên từ trên trời giáng xuống một người cổ đại quả nhiên là quen biết với người tên Nhan Cảnh Bạch kia.

Đừng nói tám gậy tre, chính là tám trăm gậy tre đều đánh không đến cùng lúc, hai người đến tột cùng tồn tại quan hệ như thế nào đây?

Không thể không nói, Hướng Tín luôn luôn đối cái gì cũng đều không cảm thấy hứng thú trừ điện ảnh, hiếm khi trong lòng có chút hiếu kì.

Thạch Chi Hiên cố gắng kiềm chế chính mình vội vàng, hỏi: “Có thể tra được, hắn ở nơi nào không?”

Từ Ân lại là “bùm bùm” gõ một trận, sau đó nói:“Trên mạng chưa nói, weibo của hắn cũng đã hai năm rồi không có đổi mới .”

Tuy rằng Thạch Chi Hiên nghe không hiểu lắm những lời này, cũng không hiểu weibo là cái gì, nhưng này không gây trở ngại y nhận ra từ trong giọng điệu của đối phương, ý tứ trong lời nói rõ ràng mang theo chút tiếc nuối.

Nói cách khác, là tìm không thấy ?

Thạch Chi Hiên nhíu mày, như vậy cảm giác thật không tốt, y đối với này thế giới này không quen thuộc, vẫn còn trong giai đoạn làm quen, mà y rõ ràng biết người mình muốn tìm đang ở một nơi nào đó cùng mình trong thế giới này, lại cố tình không thể gặp lại.

Trên người y tản mát ra một loại khí thế cường đại, hình dáng khuôn mặt rõ ràng tuấn mỹ vô cùng, khiến Hướng Tín nhìn bỗng nhiên cảm thấy nhảy dựng.

Ánh mắt của hắn tỏa sáng, chăm chú nhìn đối phương một lát, bỗng nhiên nói: “Không nhất định phải tìm khắp thế giới mới có thể tìm thấy người mình muốn gặp, tìm không thấy hắn, ngươi có thể làm cho đối phương tới tìm ngươi.”

Thạch Chi Hiên giơ giơ lên cằm, ý bảo hắn tiếp nói tiếp.

Hướng Tín suy tư một lát, nói:“Ngươi biết diễn viên đi.”

Thạch Chi Hiên gật đầu: “Con hát !”

Từ Ân không nói gì, mà lý giải chi tiết cho hắn. Hướng Tín lại nói: “Cùng cái này không sai biệt lắm, cái gọi là diễn viên chính là suy diễn người khác nhân sinh, sau đó đem tác phẩm ngươi đã diễn chuyển lên màn ảnh, khiến tất cả mọi người biết tới.”

Thạch Chi Hiên hô hấp bị kiềm hãm: “Có thể cho tất cả mọi người biết tới?” Y cũng không phải ngu ngốc, cơ hồ là nháy mắt liền hiểu rõ ý tứ của đối phương.

“Cái đó chính là phải quyết định bởi độ nổi tiếng của ngươi, ngươi diễn càng tốt, thì lại càng có danh tiếng, người biết tới, thích ngươi cũng lại càng nhiều.”

Hướng Tín không phải biên tập, nhưng hắn nói ra lời vẫn là có thể hấp dẫn người , ít nhất hấp dẫn Thạch Chi Hiên.

“Ta là đạo diễn, là người chuyên môn phụ trách quay phim, ta hiện tại trên tay có một nhân vật, cùng ngươi khí chất phi thường phù hợp, ngươi muốn xem thử chút không?”

……

Không biết Vương hậu nhà mình bị người lôi kéo đi làm diễn viên , Nhan Cảnh Bạch từ sau sân trường khánh, lại biến thành trạch nam cả ngày ngồi ngốc ở nhà.

Không phải trước kia như vậy bởi vì tình yêu, sự nghiệp đều không thuận lợi một đầu tóc xám ủ rũ, hắn là thật sự lên không nổi tinh thần, thật lâu trước kia việc trở lại hiện đại với hắn là một loại chấp niệm, nhưng hắn chung quy không phải là hắn của trước kia, ở đây mọi thứ hắn đều không có, nhưng ở Đại Đường hắn có bằng hữu, có cuộc sống an ổn không dễ có được, còn có một lão phu hoang dã làm bạn đồng hành.

Đột nhiên ngay lập tức mất đi cái đó, trái tim cường đại của hắn, vẫn luôn kiên định cũng có chút không chịu nổi.

Trình Hiểu Sương đã đến vài lần, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng gục ngã này của hắn giống lão nhân gần đất xa trời vậy, đều nhìn không được, ngược lại cứng rắn lôi kéo hắn đi ra ngoài một vòng, hít thở không khí trong lành cũng là điều tốt, mà Nhan Cảnh Bạch một bộ dáng cái gì cũng không quan trọng, nàng đến mà nói thì liền cùng nàng đi ra ngoài, không đến mà nói chính mình một người ngồi ngốc ở nhà.

Cuộc sống vô cùng suy sút.

Như vậy ngày không biết qua bao lâu, sau đó thẳng đến một ngày nào đó, lúc hắn tại Đinh Chính Quân oán niệm, dưới ánh mắt kẹp tại cùng tên bạn đồng hành gian manh này làm bóng đèn đi vào rạp chiếu phim, hắn cả người giật mình giống như bị sét đánh vậy.

Trên tường bên ngoài rạp chiếu phim dán một tờ áp phích to đùng, là đạo diễn Hướng Tín nổi tiếng mới làm, hình ảnh tinh xảo, theo thể loại tiên hiệp, nhìn qua bộ dáng cũng thật không tồi.

Nhưng là ! Ai tới nói cho hắn, cái người tóc trắng áo trắng bên trên tờ áp phích kia, tiên phong đạo cốt, dưới chân còn đạp lên một phen Chu Hồng phi kiếm nhân, vì sao cùng vương hậu nhà hắn giống nhau như vậy! !

Nói giống nhau vẫn là khách khí, kia tóc, kia mũi, kia miệng, quả thực chính là giống nhau như đúc, làm vài thập niên phu phu, hắn nhắm mắt lại đều có thể đem y nhận ra!

Thời gian không đúng, địa điểm không đúng, quan trọng nhất là y đến tột cùng là làm như thế nào trở thành diễn viên !

Nhan Cảnh Bạch vừa quay đầu, đem tiếng gọi của Trình Hiểu Sương ném đến sau đầu, kêu một chiếc taxi liền hướng nhà mình chạy.

Sau đó bật máy tính, lên mạng, cảm tạ hắn trí nhớ cũng không tệ lắm, nhiều năm như vậy, về hiện đại một ít đồ điện cơ bản còn có thể dùng.

Khi hắn đưa vào [ phi ngô kiếm ] – tên bộ phim điện ảnh này, tốc độ như bay, rốt cuộc tìm được tên mà chính mình muốn tìm.

Thạch sư hai chữ lớn rành mạch, ngay ngắn nắn nót viết tại trong danh sách diễn viên.

Nhan Cảnh Bạch tốn thời gian một buổi chiều, rốt cuộc hiểu rõ vị kia nhất định, chắc chắn cùng với khẳng định cuộc đời lý lịch sơ lược kia chính là vương hậu Thạch sư nhà hắn.

Trong cả một bộ điện ảnh chỉ có mười lăm phút diễm một vị cao nhân kính dẫn thế ngoại, giới thiệu vốn nên không lâu, sở dĩ hắn dùng thời gian một buổi chiều đơn giản là nhân vật này diễn cùng với nhân vật nổi tiếng !

Đối phương diễn hình tượng nhân vật cao thượng, kỹ sảo biểu diễn xuất sắc một phát gặp may, tin tức của mạng internet phô thiên cái địa (ý là tin tức được quảng cáo rất rầm rộ lan đi cũng rất nhanh, mạnh mẽ), cũng chính là hắn, trở về hiện đại sau vẫn một mặt suy sút một mặt không được vừa lòng, ngồi ngốc ở nhà rụt cổ, sự tình gì đều không biết.

Một lần là nổi tiếng này tại giới văn nghệ cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên, chính hắn cũng chính là chứng minh tốt nhất, đều là diễn viên chính, một ra kính dẫn cực thấp, hơn nữa chưa bao giờ tại giới văn nghệ lộ mặt, phối diễn lại lập tức nổi tiếng, chính là có chút không thể tưởng tượng .

Tuy rằng bộ điện ảnh này là phim tiên hiệp, nhưng là phải chú ý việc trên phương diện đánh võ, huống chi Thạch Chi Hiên diễn là tuyệt thế cao nhân, tại thời điểm quay chụp điện ảnh, Thạch Chi Hiên dùng đều là công phu thực sự, một bộ kiếm pháp mây bay nước chảy lưu loát sinh động đùa giỡn đưa ra, những người vây xem người đều phải chảy nước miếng , càng có người đem màn này trải qua cắt nối, đặc hiệu xử lý tình cảnh hoàn chỉnh chế ra đưa xuống, sau đó phát đến trên mạng, lại sau đó trên mạng liền hoàn toàn bùng nổ .

Trên đời này tuy rằng đều là người thường, cũng không phải không có ánh mắt hảo luyện công phu , khi bọn hắn đem đoạn video tới tới lui lui truyền phát vô số lần, kiểm tra qua video là chân thật không có giả tạo, đều lần lượt tỏ vẻ đây là chân công phu a ! Võ công thực sự thất truyền đã lâu !

Dưới tình huống như vậy, Thạch Chi Hiên nếu còn không hồng mà nói liền trách .

Ngay cả một ít tiêu đề báo chí đều đăng chuyện của hắn.

Nhan Cảnh Bạch rà chuột, trên bàn phím ba ba ba đánh một hàng chữ, sau đó click, khóe môi hắn hơi hơi nhếch lên, trong lòng đắc ý, vương hậu nhà ta võ công thiên hạ đệ nhất, tay áo vung liền có thể nằm đổ một mảng lớn, một bộ kiếm pháp nho nhỏ mà thôi, tính cái gì !

Kế tiếp một đêm, hắn đều tại xoát đủ loại diễn đàn, chuyên chọn các bài viết về Thạch sư để xem, ngẫu nhiên còn trả lời một hai câu .

Bỗng nhiên, hắn quên mất mật mã weibo, , may mà trước kia đều đem một ít mật mã tương đối quan trọng lưu trong di động , cũng không biết trên weibo có hay không.

May mà hắn lần này vận khí coi như không tồi, tìm nửa ngày rốt cuộc đem mật mã tìm ra, sau đó vô số các mục tin tức sáng long lanh lóng lánh thiếu chút nữa làm lóa mắt hắn, Nhan Cảnh Bạch lật đến thời gian gần nhất, quả nhiên liền thấy được tên Thạch sư.

Căn cứ hắn lưu lại dấu vết phát một mục tin mới nhất, Nhan Cảnh Bạch sửa vài bài viết trước đó do mất tinh thần, hiện tại tâm tình hắn thực sự tốt hẳn lên.

Thiên quang trắng bệch, bình minh mới lên, bởi vì một đêm không ngủ, Nhan Cảnh Bạch trên mặt đương nhiên treo lên quầng thâm mắt, ngồi một buổi thân mình bủn rủn mỏi mệt, nhưng này một chút không gây trở ngại tâm tình cao hứng của hắn.

Hắn hừ một tiếng, chậm rãi tắt máy tính, sau đó vào phòng thu thập này nọ, nếu đã biết Thạch Chi Hiên cũng tại thế giới này, hắn đương nhiên muốn đi tìm y .

Ân, rất có khả năng đối phương sẽ lựa chọn làm công việc diễn viên này, cũng là vì khiến chính mình đi tìm hắn đi, không hổ là vương hậu nhà hắn, quả nhiên thông minh.

Vì thế, khi Trình Hiểu Sương bởi vì chuyện ngày hôm qua hắn đột nhiên chạy trốn có chút lo lắng đến xem hắn, lúc này chính là không thấy nửa điểm ngày xưa suy sút, nhìn cả người giống Nhan Cảnh Bạch giống như toả sáng. Nàng sửng sốt cực kì, hắn là trên đường nhặt được kim tử vẫn là mua xổ số trúng thưởng? Như thế nào giống như một người khác, quả thực muốn mệnh !

Hình thức fan cuồng nháy mắt mở ra .

……

Mà liền tại lúc Nhan Cảnh Bạch thu thập hành lý tính toán đi tìm vương hậu nhà mình, Thạch Chi Hiên đã thấy được bài mới của hắn trên weibo, ngồi ở máy tính Tà Vương đại nhân hơi hơi cười.

Sau đó cũng không quản Hướng Tín có phải hay không ngủ say, lập tức đem người từ trên giường mềm nhũn tha lên, nhìn ánh mắt giận dữ của đối phương mà không dám nói gì hắn, căn cứ Nhan Cảnh Bạch lưu lại tin tức tìm đến địa chỉ của đối phương.

Lại sau đó hắn liền đạp đường tìm kiếm tới chỗ bệ hạ nhà mình!

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc hoàn thành bảng đan , có thể đi ngủ anh anh ~